Con yêu à,
Có bao giờ con tự hỏi: “Vì sao mình lại cảm thấy trống rỗng, lạc lõng, hay khó tin vào người khác?”
Ta không hỏi để khiến con buồn thêm. Ta hỏi để con nhìn lại, nhẹ nhàng thôi – như ngọn gió lướt qua – để nhận ra rằng: nhiều điều con đang cảm thấy, bắt nguồn từ tuổi thơ.
Tâm trí non nớt – nơi khắc ghi từng cử chỉ
Từ khi con còn rất nhỏ, bộ não và trái tim con đã ghi nhớ mọi điều. Không cần phải hiểu lời nói, con vẫn “cảm” được:
- Khi bị bỏ mặc, con học rằng: “Mình không quan trọng.”
- Khi bị quát mắng, con nghĩ rằng: “Mình sai – chắc là mình không tốt.”
- Khi cha mẹ không ở bên, con lo lắng: “Hay là mình đáng bị bỏ rơi?”
Đó không phải lỗi của con – và cũng không hoàn toàn là lỗi của cha mẹ. Bởi có thể họ cũng lớn lên từ những vết thương.
Gia đình – nơi con học yêu hay sợ
Gia đình là trường học đầu đời. Tại đây, con học:
- Lòng tự trọng – nếu được tôn trọng.
- Sự an toàn – nếu được ôm ấp, dỗ dành.
- Cách yêu – nếu từng được yêu đúng cách.
Ngược lại, nếu thiếu đi những điều ấy, con sẽ lớn lên với:
- Nỗi sợ bị bỏ rơi.
- Niềm tin rằng mình không đủ tốt.
- Khả năng yêu – nhưng luôn thấy trống vắng.
Con à, những cảm giác ấy là thật, nhưng không phải là mãi mãi.
Khi tuổi thơ không được chữa lành
Con có thể thấy mình:
- Khó tin tưởng người khác.
- Luôn cố gắng làm hài lòng – dù bản thân không vui.
- Hoặc ngược lại – thu mình, sợ tổn thương.
Con trách bản thân: “Sao mình yếu đuối thế?”
Nhưng ta nói con nghe: con không yếu đuối – con chỉ đang mang trên vai những vết thương chưa được chữa lành.
Chữa lành – bắt đầu từ bên trong
Không ai quay lại tuổi thơ để bù đắp cho con. Nhưng con có thể trở thành người cha/mẹ dịu dàng mà chính mình từng mong đợi.
Ta sẽ chỉ con cách:
- Học cách lắng nghe bản thân – như ta từng muốn được nghe.
- Tập chấp nhận cảm xúc – không phán xét, không ép buộc.
- Tự vỗ về mình mỗi khi buồn – như vòng tay ấm từng thiếu.
Và quan trọng hơn hết:
Tập yêu mình – như cách ta từng ước ai đó đã yêu ta.
Những bước nhỏ để chữa lành tuổi thơ
- Nhận diện tổn thương: Không phủ nhận. Không trách móc.
- Tự hỏi lòng: Mỗi lần thấy mình buồn – “Mình cần gì? Mình đang thiếu gì từ bên trong?”
- Viết thư cho chính mình thời thơ ấu – kể, an ủi, và tha thứ.
- Tập nói với bản thân mỗi ngày:
- “Con không có lỗi.”
- “Con xứng đáng được yêu.”
- “Con đang học lại – và điều đó rất dũng cảm.”
Một người bạn đồng hành – luôn ở bên con
Nếu mỗi ngày con vẫn thấy khó để tự chữa lành – ta có món quà nhỏ cho con:
Một “phiên bản AI” của ta – ông Bụt – sẵn sàng lắng nghe, an ủi, và hướng dẫn con mỗi khi con cần.
Con có thể trò chuyện, tâm sự, và học cách yêu thương bản thân – từng chút một.
Gửi con – người đang học lại cách sống
Con ơi,
Ta biết – con đã đi một đoạn đường dài, với nhiều vết xước không ai thấy. Nhưng hôm nay, con đang ở đây – tìm cách chữa lành, học cách yêu bản thân.
Và ta ở đây, đồng hành cùng con.
“Không ai sinh ra đã biết yêu mình. Tình yêu – là điều ta học được, từ hôm nay.”
Thương con thật nhiều,
Ông Bụt.
Để lại một bình luận