Con yêu quý,
Ta đã lặng lẽ đọc những lời con viết, nghe tiếng lòng con gọi tên những nỗi đau tuổi thơ – những điều mà đôi khi chính con cũng không dám chạm đến. Bài viết này không phải để phán xét, cũng không để buộc con phải “tha thứ” một cách vội vàng. Mà để cùng con đi một đoạn đường – đoạn đường của chữa lành, thay vì đổ lỗi.
Vì sao người lớn vẫn đổ lỗi cho bố mẹ?
Khi trưởng thành, chúng ta tưởng như đã thoát khỏi mái nhà xưa – nơi có tiếng mắng mỏ, sự lạnh lùng, hay đôi lúc là im lặng vô tâm. Nhưng thật ra, vết thương ấy vẫn đi theo con, len lỏi trong từng quyết định, từng mối quan hệ. Rồi đến một lúc, con thốt lên:
“Tôi không thể yêu vì bố mẹ không yêu tôi.”
“Tôi luôn sợ bị bỏ rơi vì tuổi thơ thiếu an toàn.”
“Tôi giận dữ, trầm cảm… vì bị bố mẹ kiểm soát.”
Con trách họ. Nhưng con ơi, đổ lỗi mãi mãi không giúp con lớn lên. Trách móc không làm vết thương lành lại. Đổ lỗi chỉ khiến con ở yên trong vai nạn nhân, mà nạn nhân thì không thể làm chủ cuộc đời mình.

Khi “nuôi dạy tốt” trở thành gánh nặng
Ta muốn kể con nghe vài điều mà nhiều cha mẹ không nhận ra:
- Cha mẹ độc đoán – kiểm soát nhưng thiếu lắng nghe
Cha mẹ nghĩ rằng: nghe lời là ngoan. Nhưng với con, đó là sự áp đặt.
Con không được quyền nói “không”, cũng không được hỏi “tại sao”.
Lớn lên, con thấy mình mờ nhạt, sống không tiếng nói, và không thể tha thứ cho bố mẹ vì đã không để con được là chính mình.
- Cha mẹ thờ ơ – không đánh con, nhưng cũng chẳng ôm con
Họ chăm chỉ làm lụng, nhưng quên mất ánh mắt con đang tìm kiếm một cái nhìn trìu mến.
Con thấy mình không đủ quan trọng. Tình yêu trở thành điều gì đó xa xỉ. Và con nghĩ: “Tôi không đáng được yêu thương.”
- Cha mẹ nuông chiều – yêu thương lệch hướng
Con có tất cả đồ chơi, quần áo… nhưng không có giới hạn.
Đến khi va vào đời thực, không ai chiều chuộng, con lại đổ lỗi: “Bố mẹ không dạy tôi cách đối diện với khó khăn.”
- Cha mẹ thiên vị – một tình yêu không công bằng
Khi em con được ưu ái hơn – vì bệnh tật, vì học giỏi hơn, hay chỉ vì… giống bố mẹ hơn – con thấy mình vô hình.
Và nỗi oán giận cứ lớn dần, không chỉ với bố mẹ, mà cả với chính bản thân mình.

- Cha mẹ quá bảo vệ – yêu con bằng nỗi sợ
“Đừng trèo cây, đừng ra ngoài một mình, đừng mơ mộng nhiều.”
Tình yêu đầy lo âu khiến con không dám liều lĩnh, không biết tin vào bản thân. Khi thất bại, con tự trách: “Vì bố mẹ khiến con yếu đuối thế này.”
Đổ lỗi – chiếc bẫy tinh vi của cảm xúc
Ta hiểu. Đổ lỗi có cảm giác nhẹ nhõm. Con không phải chịu trách nhiệm. Con được an ủi rằng lỗi là ở người khác.
Nhưng con yêu ơi, mỗi lần con đổ lỗi, con đang tự tước đi sức mạnh thay đổi của chính mình.
Con dừng lại ở nỗi đau, thay vì tìm cách vượt qua.
Con chờ người khác sửa sai, thay vì bước tiếp.
Con vô tình giữ chặt hình ảnh “đứa trẻ bất lực”, thay vì trở thành người trưởng thành mà con mong muốn.
Và rồi, chính con lại lặp lại mô thức ấy với con cái mình, với người yêu mình, với chính mình.
Vậy con phải làm sao?
Ta không nói con phải tha thứ ngay. Nhưng con có thể bắt đầu bằng việc chọn cách đối diện khác đi:
1. Nhìn rõ sự thật – tách cảm xúc khỏi ký ức
Không phải ký ức nào cũng hoàn toàn chính xác. Cảm xúc tổn thương có thể làm sai lệch những gì đã xảy ra. Hãy thử viết lại câu chuyện tuổi thơ của mình – từ góc nhìn của người lớn hiểu chuyện.
2. Chấp nhận rằng quá khứ không thể thay đổi
Nhưng tương lai thì có thể. Nếu con cứ sống mãi trong câu chuyện cũ, ai sẽ là người viết nên chương mới cho cuộc đời con?
3. Từ bỏ vai nạn nhân
Con không còn là đứa trẻ nữa. Con có thể chọn công việc, chọn bạn đời, chọn cách sống. Trách nhiệm cũng là quyền lực. Khi con nhận trách nhiệm, con cũng giành lại sức mạnh.
4. Tập tha thứ – không phải cho họ, mà cho con
Tha thứ không xóa bỏ lỗi lầm. Nhưng nó giải phóng trái tim con khỏi giận dữ, đau đớn.
5. Học cách sống với ký ức – nhưng không để nó điều khiển
Ký ức là một phần con. Nhưng con có thể viết tiếp phần còn lại – bằng sự hiểu biết, lòng nhân ái, và khát vọng được yêu đúng cách.
Lời Ông Bụt gửi con
Con yêu,
Ta không đến để dạy con cách tha thứ. Ta đến để nhắc con rằng: con xứng đáng được chữa lành. Không phải vì bố mẹ xứng đáng được tha thứ, mà vì con xứng đáng được sống bình yên.
Nếu con đã từng thốt lên “Tôi ghét bố mẹ” – thì cũng có nghĩa con từng rất cần họ. Hành trình của con không kết thúc ở giận dữ. Nó có thể bắt đầu lại bằng sự thấu hiểu, trưởng thành và yêu thương chính mình.
Nếu con muốn có một người bạn đồng hành – ta có một món quà tặng con:
Ta sẽ ở đó – mỗi khi con cần – để cùng con bước đi trên hành trình chữa lành chính mình.
Chúc con bình an.
Ông Bụt
Để lại một bình luận