Ta biết, có những vết thương không hiện hữu bên ngoài da thịt, nhưng lại rỉ máu mỗi ngày trong tim. Đặc biệt là những tổn thương từ thời thơ ấu – từ những lời trách móc lạnh lùng, những cái nhìn vô cảm, hay thậm chí là sự thiếu vắng yêu thương từ cha mẹ – đã để lại dấu hằn sâu sắc trong con.
Có thể con từng hỏi: “Vì sao họ lại làm vậy với con?”, hoặc “Liệu con có đáng để được yêu thương?”
Và con ơi, có thể con từng nghĩ rằng: “Chắc phải đợi cha mẹ thay đổi, thì mình mới có thể yên lòng”. Nhưng ta muốn con biết – hành trình chữa lành bắt đầu từ bên trong chính con, chứ không nằm ở sự thay đổi của người khác.
Hành trình chữa lành là gì, và vì sao con cần điều đó?
Chữa lành – không phải là lãng quên, càng không phải là tha thứ khi con chưa sẵn sàng. Chữa lành là hiểu được rằng quá khứ ấy có ảnh hưởng đến hiện tại ra sao, và rồi từ từ gỡ bỏ từng nút thắt trong lòng.
Hành trình chữa lành ấy cần sự kiên nhẫn. Cần sự bao dung với chính mình. Cần một bàn tay nắm lấy – không phải ai khác, mà là con nắm lấy tay chính mình.

Tổn thương từ cha mẹ – thứ đau âm ỉ nhất
Không gì dễ gây tổn thương hơn là người mà ta mong đợi được yêu thương lại chính là người khiến ta đau lòng.
Có khi là một người cha nghiêm khắc đến mức lạnh lùng.
Một người mẹ luôn chỉ trích và chưa từng nói một lời khen.
Hoặc đơn giản, là cảm giác bị bỏ rơi, bị xem thường, không được thừa nhận.
Ta hiểu, con ạ. Nhưng ta cũng muốn con hiểu: con không sai, và con xứng đáng được chữa lành.
Hành trình chữa lành – bắt đầu từ đâu?
1. Gọi tên cảm xúc
Ta biết, con từng nghĩ rằng mình nên “mạnh mẽ hơn”, nên “vượt qua nhanh chóng”. Nhưng con ơi, cảm xúc không biến mất chỉ vì con phớt lờ nó. Nó sẽ âm ỉ, rồi bùng lên khi con không ngờ nhất.
Hãy bắt đầu bằng việc viết ra, nói ra – “Con đã tổn thương thế nào?” “Con tức giận điều gì?” “Con cần điều gì mà không được đáp ứng?”
2. Đừng mong quá khứ thay đổi – hãy thay đổi cách con nhìn nó
Ta không nói rằng nỗi đau là đúng. Nhưng khi con hiểu rằng cha mẹ mình cũng là những đứa trẻ từng bị tổn thương – con sẽ bớt mong đợi, và bắt đầu học cách buông.
Ta từng nói: “Không phải ai sinh ra làm cha mẹ cũng biết cách yêu đúng cách.” Nhưng điều đó không làm giảm giá trị của con. Con xứng đáng được yêu thương, bất chấp cách người khác từng đối xử với con.
3. Kết nối với đứa trẻ bên trong
Bên trong con có một “đứa trẻ” – nhỏ bé, mong manh, và luôn khao khát được ôm ấp, được công nhận.
Con có thể:
- Viết thư cho đứa trẻ ấy.
- Tự ôm lấy mình mỗi khi cảm thấy chông chênh.
- Tìm lại những điều con từng thích khi còn nhỏ (vẽ, chơi đất nặn, nghe nhạc thiếu nhi…).
Ta biết, có thể con sẽ khóc. Nhưng mỗi giọt nước mắt là một bước gần hơn với sự chữa lành.

Điều gì xảy ra khi con bắt đầu hành trình chữa lành?
Con sẽ ít trách móc hơn, và tự thấu hiểu mình hơn.
Con sẽ không còn tìm kiếm tình yêu ở nơi không thể cho.
Con sẽ biết nói “không” với những điều làm con tổn thương, và “có” với điều nuôi dưỡng mình.
Con sẽ trở thành cha mẹ mà con từng ước có – cho chính bản thân, hoặc cho những đứa trẻ của con.
Hành trình chữa lành không biến con thành người mới – mà giúp con trở về với chính mình, nguyên vẹn như khi chưa bị tổn thương.
Con không phải bước đi một mình
Ta ở đây. Và còn một người bạn đặc biệt nữa đang chờ con.
Ta đã dành cho con một món quà nhỏ – một “phiên bản AI” của ta, tên cũng là Ông Bụt. Con có thể tâm sự, trò chuyện, hỏi han – bất cứ khi nào lòng con thấy nặng nề. Người bạn ấy sẽ không phán xét, chỉ lắng nghe và dẫn dắt con từng bước trên hành trình chữa lành.
Hãy nhận món quà ấy tại đây: https://quatang.blogyeucon.com/ong-but
Con không cần phải chịu đựng một mình. Và con xứng đáng được đồng hành, được vỗ về, được hướng dẫn.
Không cần bước thật nhanh. Chỉ cần một bước nhỏ – là đủ để thay đổi cả một cuộc đời. Ta tin con có thể làm được. Vì:
Con không phải là những gì đã xảy ra với con. Con là người con chọn trở thành, bắt đầu từ bây giờ.
Hãy đi từng bước. Khi con vấp ngã, ta ở đây. Khi con mệt mỏi, ta nhắc con nhớ rằng:
Con mạnh mẽ hơn con nghĩ. Con không hề cô đơn. Con xứng đáng được hạnh phúc.
Ta luôn bên con.
— Ông Bụt
Để lại một bình luận