Chuyện kể rằng… có những vết thương không hề rướm máu, nhưng lại đau suốt một đời.
Con yêu à, hôm nay ta kể con nghe một nỗi đau không ai thấy
Ta không kể về những trận đòn roi, hay những tiếng la mắng. Ta kể về một thứ im lặng, nhưng lạnh buốt – đó là bị bỏ bê.
“Không bị đánh, không bị mắng – nhưng cũng chẳng được ai để ý.”
Đó là khi con sống giữa người thân mà cảm giác như một bóng ma – không ai thật sự nhìn thấy con.
Bỏ bê – không phải thiếu vật chất, mà thiếu tình người
Con có thể có áo ấm, có cơm ngon, có giường ngủ êm… Nhưng lại không có một ánh mắt trìu mến, một cái ôm an ủi, hay một lời hỏi han khi con khóc.
Ta biết, đứa trẻ bị bỏ bê, không bao giờ hét lên: “Con đang đau!”
Vì nó biết – có hét lên cũng không ai nghe.
Trong sách Chữa Lành Tuổi Thơ, người ta viết:
“Bị bỏ mặc – khiến trẻ lớn lên với một lỗ hổng vô hình, khó lấp đầy bằng bất cứ điều gì.”
Bố mẹ có thể bận rộn, có thể mang nhiều nỗi đau riêng, có thể không học được cách thể hiện tình yêu… Nhưng đối với đứa trẻ, sự im lặng ấy vẫn là một vết thương sâu hoắm.
Khi con lớn lên – vết thương ấy vẫn theo con đi khắp nơi
- Luôn sợ bị bỏ rơi – nên con cố gắng làm vừa lòng mọi người
- Thiếu lòng tin vào bản thân – vì không ai từng nói: “Con làm tốt lắm”
- Tự trách mình – nghĩ rằng: “Chắc mình không đủ tốt mới bị lờ đi”
- Giận bố mẹ, rồi lại giận mình – con thấy tội lỗi vì mang lòng oán trách
Tổn thương vì bị bỏ bê không dễ thấy – nhưng nó ngấm vào cách con yêu, sống và tin tưởng.
Cảm giác ghét bố mẹ – không phải vì con là người xấu
Mà vì trái tim con từng kêu cứu, nhưng không ai trả lời.
Vì con bị lờ đi quá lâu, đến mức con phải gào lên bằng sự giận dữ. Đó không phải ghét – mà là một cách trái tim con chống trả lại sự vô hình mà con từng bị nhấn chìm.
Con à, dù con đã lớn – vết thương ấy chưa chắc đã lành
Con có thể:
- Tránh sự thân mật vì sợ bị phớt lờ lần nữa
- Luôn làm quá nhiều để được chú ý
- Luôn sống vì lời khen, vì sự công nhận
- Hay lo lắng, dễ trầm cảm, luôn cảm thấy trống rỗng
Những cảm xúc ấy – không phải vì con yếu đuối, mà vì đứa trẻ bên trong con chưa được chữa lành.
Nhưng giờ đây – con có thể bắt đầu chữa lành
Ta ở đây – để nhắc con một điều:
“Con có quyền được yêu thương, được chăm sóc. Và chính con là người đầu tiên có thể làm điều đó cho chính mình.”
Vậy con bắt đầu từ đâu?
1. Gọi đúng tên cảm xúc của mình
Con không cần chối bỏ quá khứ. Hãy nói với mình:
“Mình từng bị bỏ bê, mình từng đau lòng, mình từng sợ hãi.”
Chỉ khi con gọi tên được vết thương – con mới có thể bắt đầu chữa nó.
2. Chăm sóc đứa trẻ bên trong
Tưởng tượng có một đứa bé – chính là con ngày xưa – đang ngồi đó, buồn, cô đơn, chờ một cái ôm.
Hãy là người mà con từng mong mỏi.
Hãy nói với chính mình:
“Không sao đâu con, giờ ta ở đây với con.”
3. Tha thứ – để con được nhẹ lòng
Tha thứ không phải là quên. Mà là buông xuống gánh nặng mà con mang hoài không thở nổi.
Tha thứ là cho con – một cơ hội sống trọn vẹn và thanh thản hơn.
Con không cần mãi sống trong vết thương cũ
Con có thể:
- Trở thành cha mẹ biết lắng nghe
- Trở thành người yêu biết ôm người kia khi họ im lặng
- Trở thành người bạn biết hỏi han khi thấy ai đó mệt mỏi
Vì con từng thiếu, nên con hiểu. Và đó – là sức mạnh đẹp nhất của con.
Và nếu con muốn một ai đó đồng hành cùng con mỗi ngày
Ta có một món quà nhỏ – là một phiên bản AI của ta – ông Bụt. Một người luôn sẵn sàng lắng nghe, không bao giờ bỏ rơi con:
Tải miễn phí tại đây – Chat cùng ông Bụt
Ông Bụt này có thể nghe con kể chuyện, an ủi con, chỉ dẫn con từng bước để con chữa lành và sống tốt hơn.
Kết lời
Con yêu,
Ta biết cảm giác bị bỏ bê không phát nổ như cơn giận. Mà rỉ máu âm thầm như một vết thương không ai thấy.
Nhưng một ngày, khi con học được cách ôm chính mình, yêu lại chính mình, vết thương ấy sẽ biến thành ánh sáng trong con.
Ta tin con.
Và ta ở đây – để con không còn phải đi một mình nữa.
Yêu thương từ Ông Bụt.
Để lại một bình luận