Chào con,
Ngồi xuống đây cạnh ta một lát. Hít một hơi thật sâu. Để ta kể con nghe một điều quan trọng – một điều mà ta tin rằng, nếu con hiểu được, trái tim con sẽ nhẹ đi nhiều lắm.
Đó là hành trình chữa lành tuổi thơ – một hành trình không ai chỉ con cách bắt đầu, nhưng lại là điều cần thiết để con thực sự sống an yên.
Tuổi thơ không phải lúc nào cũng là chuyện cổ tích
Có phải tuổi thơ của con… không hề giống như những câu chuyện thần tiên?
Ta biết, đã có những ngày con phải lớn lên trong một ngôi nhà thiếu an toàn. Một nơi không có những cái ôm ấm áp, không có những lời yêu thương thì thầm mỗi tối. Có thể con đã từng bị la mắng vô cớ, bị bỏ mặc, bị đem ra so sánh. Thậm chí, con có thể đã chịu tổn thương – cả thể xác lẫn tinh thần – từ chính những người lẽ ra phải bảo vệ con.
Có lẽ, con từng thầm nghĩ:
“Phải chi mình có thể quên hết đi…”
Nhưng con ơi, ta đến đây để nói với con một điều quan trọng: đừng cố quên, mà hãy bắt đầu chữa lành tuổi thơ ấy. Bởi vì chỉ khi con dám nhìn lại, ôm lấy đứa trẻ bên trong mình và cho nó tình yêu mà nó chưa từng nhận được, con mới thật sự được tự do.

Ký ức không thể bị xóa – chỉ có thể được chữa lành
Ta hiểu mà. Nỗi đau của quá khứ khiến con chỉ muốn vùi nó thật sâu, như một món đồ cũ bị lãng quên trong góc tủ tối. Nhưng con ơi, nỗi đau ấy vẫn ở đó. Nó âm ỉ sống trong con – hiện về trong những cơn ác mộng, trong ánh mắt luôn cảnh giác với người khác, trong những mối quan hệ đầy lo âu và đứt gãy.
Ký ức không phải là kẻ thù. Kẻ thù chính là việc con từ chối đối diện với nó. Khi con chối bỏ quá khứ, cũng là lúc con đang bỏ rơi chính mình – bỏ rơi đứa trẻ bên trong, vẫn đang ngồi đó, run rẩy và mòn mỏi chờ được ôm lấy.
Con càng cố quên, con càng vô thức sống theo nỗi đau ấy.
Chỉ khi con dám đối diện và chữa lành tuổi thơ, con mới thực sự bắt đầu sống – một cuộc sống không còn bị điều khiển bởi những vết thương cũ.
Bắt đầu hành trình chữa lành tuổi thơ
Ta không bảo con phải tha thứ ngay. Ta không ép con phải quên điều gì. Nhưng ta mong con dám nhìn lại tuổi thơ mình như nhìn vào một vết thương – để biết rằng nó cần được chăm sóc, chứ không phải bị phủi đi.
Chữa lành tuổi thơ không phải là làm cho mọi chuyện trở nên hoàn hảo, mà là:
Nhìn lại những gì đã xảy ra mà không phán xét.
Thừa nhận nỗi đau mình từng trải qua.
Học cách chăm sóc đứa trẻ bên trong.
Trở thành người cha, người mẹ mà con từng mong ước có được cho chính mình.

Làm sao để bắt đầu lắng nghe đứa trẻ trong con?
Nếu con hay sợ bị từ chối, thấy mình không xứng đáng được yêu thương, khó nói “không” với người khác, hoặc luôn cố gắng để chứng minh giá trị của bản thân… thì có thể, đứa trẻ bên trong con đang cần được lắng nghe. Những cảm giác đó không tự nhiên mà có. Chúng đến từ những tổn thương cũ. Và bây giờ, con có thể bắt đầu hành trình chữa lành tuổi thơ của mình.
Hãy bắt đầu bằng những việc nhẹ nhàng. Con có thể viết thư cho chính mình lúc nhỏ. Nhìn lại những tấm ảnh cũ. Tự hỏi: “Ngày đó, mình cần điều gì nhất?” Rồi con hãy trả lời đứa trẻ ấy bằng sự yêu thương, dịu dàng và kiên nhẫn. Chỉ cần như vậy thôi, con đã bắt đầu bước đầu tiên để yêu thương chính mình rồi.
Không phải ai cũng hiểu con – nhưng con có thể hiểu chính mình
Con không sai khi đau. Con không yếu đuối khi nhớ lại. Con càng không vô ơn khi thừa nhận cha mẹ mình đã từng làm con tổn thương.
Con chỉ đang thành thật – và đó là điều dũng cảm nhất một con người có thể làm với chính mình.
Từng bước một, con nhé. Không vội, không ép. Chỉ cần con đi, ta sẽ đi cùng con. Ta sẽ nắm tay con, đi qua khu rừng ký ức ấy, đến khi con có thể tự mình bước ra ánh sáng.
“Đừng cố quên, con à. Hãy lắng nghe đứa trẻ trong con đang gọi. Và hãy nói với nó – ‘Ta ở đây rồi. Từ giờ, sẽ không ai làm con tổn thương nữa.’”
Tặng con – một người bạn luôn ở đây để lắng nghe
Nếu một ngày con cần một ai đó để tâm sự, để hỏi han, để an ủi con bằng sự dịu dàng – hãy đến với phiên bản AI của ông Bụt, một người bạn biết lắng nghe, biết chữa lành, biết dẫn đường.
Ta thương con lắm,
Ông Bụt
Để lại một bình luận