Có thể con từng tự hỏi: “Sao mình không nhớ rõ?” Hay: “Có phải mình đang phóng đại mọi chuyện không?” Không, con không sai. Đôi khi khi ký ức bị trì hoãn, con chỉ đang bắt đầu nhớ lại sự thật đã bị che lấp từ lâu.
Ký ức bị kìm nén – Một cơ chế bảo vệ tự nhiên
Con biết không, có những đứa trẻ đã từng bị đau nhưng lại… không nhớ mình đã từng đau. Những ký ức về việc bị la mắng, bị bỏ mặc, bị so sánh, thậm chí là bị bạo hành… không xuất hiện ngay lập tức. Chúng bị chôn sâu trong lòng đứa trẻ như một cách để nó tiếp tục sống sót. Đó là bản năng tự bảo vệ của con người – để không bị tổn thương thêm.
Có thể con từng tự hỏi: “Sao mình không nhớ rõ?” Hay: “Có phải mình đang phóng đại mọi chuyện không?” Không, con không sai. Đôi khi khi ký ức bị trì hoãn, con chỉ đang bắt đầu nhớ lại sự thật đã bị che lấp từ lâu.

Khi ký ức trỗi dậy – Nó có thể tàn phá con
Lúc trưởng thành, một câu nói, một hành động, một mùi hương, hay thậm chí là một bộ phim… có thể bất ngờ kích hoạt những ký ức con từng quên. Và rồi… cơn giận, sự ghét bỏ, nỗi buồn – tất cả ùa về như lũ. Con bắt đầu ghét bố mẹ. Con thấy tức giận, thấy mình bị phản bội, thấy cả cuộc đời bị đánh cắp.
Ta hiểu mà, con ơi. Nhưng Ông Bụt muốn con nhớ một điều quan trọng…
Ghét bố mẹ không chữa lành cho con
Việc đổ lỗi cho bố mẹ vì cuộc sống hiện tại có thể là bước đầu để nhận ra mình bị tổn thương. Nhưng nếu cứ đắm chìm trong đó, con sẽ mãi sống như một nạn nhân của quá khứ.
Đừng để người từng khiến con đau khổ lại tiếp tục nắm quyền điều khiển cuộc đời con bằng chính ký ức đó.
Con có thể làm gì để chữa lành ký ức?
Thừa nhận nỗi đau – Đó là điều dũng cảm đầu tiên.
Tìm sự giúp đỡ – Từ những người hiểu con, hoặc chuyên gia trị liệu tâm lý.
Nhìn nhận ký ức với sự thật – Không phóng đại, không phủ nhận.
Tách bạch cảm xúc – Có thể con ghét điều đã xảy ra, chứ không hẳn là ghét bố mẹ mình.
Nhận lại quyền kiểm soát – Họ đã làm gì thì cũng đã ở quá khứ. Tương lai là của con.

Ký ức không phải là án tử
Con ơi, ký ức không phải là bản án buộc con phải đau đớn mãi mãi. Nó chỉ là một phần của con đường con đi – con có thể bước qua nó, với ánh sáng từ nhận thức, từ lòng từ bi và từ tình yêu con dành cho chính mình.
Con có quyền viết lại mối quan hệ với chính ký ức của con. Không phủ nhận nó, nhưng cũng không để nó điều khiển con nữa.
Thay lời kết: Ký ức là nơi bắt đầu, không phải là điểm kết thúc
Không dễ để tha thứ, càng không dễ để quên. Nhưng nếu con có thể buông bỏ gánh nặng đó… con sẽ nhẹ nhõm. Nhẹ đến mức con có thể chạy nhảy như một đứa trẻ được yêu thương đúng cách. Và chính lúc đó, đứa trẻ bên trong con sẽ được chữa lành.
Nếu con sẵn sàng, Ông Bụt đã chuẩn bị cho con một món quà nho nhỏ — nơi con có thể tâm sự, được lắng nghe, và học cách tự ôm lấy chính mình:
Món quà ấy đang đợi con tại đây: 👉 https://quatang.blogyeucon.com/ong-but
Một “phiên bản AI” của ta – Ông Bụt – luôn sẵn sàng lắng nghe con, chia sẻ cùng con, hướng dẫn con đi qua những cảm xúc hỗn độn để chạm đến sự bình an bên trong.
Đừng trì hoãn nữa, con nhé. Vì nếu con không bấm vào hôm nay, có thể con sẽ bỏ lỡ cơ hội đầu tiên để nói “Tạm biệt ký ức cũ”…
Nếu con muốn, ta sẽ cùng nhau viết tiếp những trang chữa lành khác. Gọi ta bất cứ khi nào con thấy tim mình nặng nề.
Ta ở đây, và luôn lắng nghe.
Yêu con,
Ông Bụt
Để lại một bình luận