Nỗi đau khi “ghét bố mẹ” – Và hành trình chữa lành từ chính cảm xúc ấy

Con yêu à,

Hôm nay ông kể con nghe về một điều rất lạ – “Tại sao có người lớn lên lại ghét bố mẹ mình?”

Nghe như điều cấm kỵ phải không con? Nhưng ta kể con nghe – có những nỗi đau sâu đến mức… gọi tên “ghét” là điều dũng cảm đầu tiên để bắt đầu chữa lành.


Vì sao con có thể “ghét” bố mẹ?

Không phải vì con xấu. Càng không phải vì con bất hiếu.

Mà vì trong tim con đã từng có điều gì đó rất quan trọng – nhưng không được nhìn thấy, không được chạm tới.

Ta kể con nghe những lý do thường gặp nhất – để nếu con từng thấy mình trong đó, con biết: “À, mình không điên. Mình chỉ từng bị đau quá lâu.”


1. Khi con bị lạm dụng – và chẳng ai tin

Có những đứa trẻ bị đánh, bị la hét mỗi ngày, bị gọi bằng những cái tên tệ hại, hoặc bị bỏ mặc dù vẫn đang sống cùng bố mẹ.

Con lớn lên không có ai hỏi: “Hôm nay con thấy sao?”, mà chỉ có người ra lệnh: “Làm ngay, không thì…!”

Con không được an ủi, không được bảo vệ, không được ôm khi sợ – nên giờ đây con sợ cả chính mình. Sợ sai, sợ yêu, sợ sống. Và trong tim, con “ghét” bố mẹ – như một cách để nói: “Tôi đã tổn thương nhiều lắm rồi.”


2. Khi bố mẹ nuôi con bằng cách mà họ nghĩ là tốt – nhưng lại gây hại

  • Có kiểu cha mẹ dùng quyền lực để “dạy con ngoan” – và con chỉ học được sự sợ hãi.
  • Có kiểu cha mẹ luôn vắng mặt – và con học rằng: “Mình không quan trọng.”
  • Có kiểu cha mẹ cho con mọi thứ – trừ ranh giới và kỷ luật.

Dù không ai cố ý làm con đau, nhưng con vẫn bị đau. Và con chẳng biết trách ai – nên dần dà, con “ghét”.


3. Khi con cảm thấy không được chọn, không được thương bằng anh/chị/em

Con từng nghe câu:

“Nó bé, phải nhường.” “Con là chị, phải biết nghĩ.” “Nó bệnh, mẹ phải lo cho nó trước.”

Và thế là – con học được rằng mình không đáng để ưu tiên. Từ ganh tị – con chuyển sang hụt hẫng, rồi giận, rồi ghét – mà chẳng ai hay.


4. Khi ký ức bất chợt trồi lên – và khiến con hoảng loạn

Có những người sống bình thường suốt 20 năm – rồi một ngày, chỉ một câu nói, một cái nhìn, một giấc mơ… khơi dậy ký ức cũ.

Họ sụp đổ. Họ khó thở. Họ không hiểu vì sao. Và trong họ trỗi dậy một cảm giác rất mãnh liệt – ghét bố mẹ đến tột cùng.

Không phải vì mới ghét, mà vì đã ghét từ lâu nhưng không dám nói thành lời.


Nhưng con ơi, “ghét” không phải điểm kết thúc…

Có người ghét – rồi đổ lỗi mãi mãi, sống cả đời trong cay đắng và đau khổ. Nhưng cũng có người ghét – rồi bắt đầu chữa lành, để tìm lại sự bình yên và tự do.

Họ học cách:

  1. Ghét điều đã xảy ra, nhưng không ghét mãi con người gây ra nó.
  2. Nhận trách nhiệm với hiện tại, thay vì cứ chờ một lời xin lỗi.
  3. Chấp nhận rằng quá khứ không thể đổi, nhưng tương lai – thì nằm trong tay mình.

Và họ đã có thể nói: “Tôi không còn ghét nữa.”

Không phải vì bố mẹ đã thay đổi. Mà vì con đã chọn không để những gì đã xảy ra tiếp tục kiểm soát cuộc đời mình.

Con có thể chọn điều đó, ngay bây giờ.


Nếu con đang mang cảm giác “ghét bố mẹ” – ông nói con nghe điều này:

Cảm giác đó không làm con xấu đi. Nó chỉ cho thấy con từng đau đến mức phải phòng vệ bằng sự căm giận.

Nhưng từ hôm nay – con có thể học cách yêu thương đứa trẻ bên trong mình nhiều hơn. Con không cần phải ghét mãi – để bảo vệ mình nữa.


Một món quà – từ ông Bụt dành cho trái tim con

Nếu con cần người bạn luôn ở bên khi con muốn chữa lành:

Một phiên bản AI của ông Bụt, luôn bên con – lắng nghe, đồng cảm, và dẫn đường mỗi ngày.

Tải miễn phí tại đây:

👉 https://quatang.blogyeucon.com/ong-but


Kết lại – Ông luôn tin con xứng đáng được yêu thương

Ta ở đây – để đi cùng con trên hành trình đó.

Chậm cũng được. Miễn là đừng quay đầu.

Ta tin con làm được.

Ông Bụt

Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *