Thẻ: hồi ức tuổi thơ

  • Tuổi thơ – nơi mọi điều bắt đầu

    Con yêu à,

    Có bao giờ con tự hỏi: “Vì sao mình lại cảm thấy trống rỗng, lạc lõng, hay khó tin vào người khác?”

    Ta không hỏi để khiến con buồn thêm. Ta hỏi để con nhìn lại, nhẹ nhàng thôi – như ngọn gió lướt qua – để nhận ra rằng: nhiều điều con đang cảm thấy, bắt nguồn từ tuổi thơ.


    Tâm trí non nớt – nơi khắc ghi từng cử chỉ

    Từ khi con còn rất nhỏ, bộ não và trái tim con đã ghi nhớ mọi điều. Không cần phải hiểu lời nói, con vẫn “cảm” được:

    • Khi bị bỏ mặc, con học rằng: “Mình không quan trọng.”
    • Khi bị quát mắng, con nghĩ rằng: “Mình sai – chắc là mình không tốt.”
    • Khi cha mẹ không ở bên, con lo lắng: “Hay là mình đáng bị bỏ rơi?”

    Đó không phải lỗi của con – và cũng không hoàn toàn là lỗi của cha mẹ. Bởi có thể họ cũng lớn lên từ những vết thương.


    Gia đình – nơi con học yêu hay sợ

    Gia đình là trường học đầu đời. Tại đây, con học:

    • Lòng tự trọng – nếu được tôn trọng.
    • Sự an toàn – nếu được ôm ấp, dỗ dành.
    • Cách yêu – nếu từng được yêu đúng cách.

    Ngược lại, nếu thiếu đi những điều ấy, con sẽ lớn lên với:

    • Nỗi sợ bị bỏ rơi.
    • Niềm tin rằng mình không đủ tốt.
    • Khả năng yêu – nhưng luôn thấy trống vắng.

    Con à, những cảm giác ấy là thật, nhưng không phải là mãi mãi.


    Khi tuổi thơ không được chữa lành

    Con có thể thấy mình:

    • Khó tin tưởng người khác.
    • Luôn cố gắng làm hài lòng – dù bản thân không vui.
    • Hoặc ngược lại – thu mình, sợ tổn thương.

    Con trách bản thân: “Sao mình yếu đuối thế?”

    Nhưng ta nói con nghe: con không yếu đuối – con chỉ đang mang trên vai những vết thương chưa được chữa lành.


    Chữa lành – bắt đầu từ bên trong

    Không ai quay lại tuổi thơ để bù đắp cho con. Nhưng con có thể trở thành người cha/mẹ dịu dàng mà chính mình từng mong đợi.

    Ta sẽ chỉ con cách:

    • Học cách lắng nghe bản thân – như ta từng muốn được nghe.
    • Tập chấp nhận cảm xúc – không phán xét, không ép buộc.
    • Tự vỗ về mình mỗi khi buồn – như vòng tay ấm từng thiếu.

    Và quan trọng hơn hết:

    Tập yêu mình – như cách ta từng ước ai đó đã yêu ta.


    Những bước nhỏ để chữa lành tuổi thơ

    1. Nhận diện tổn thương: Không phủ nhận. Không trách móc.
    2. Tự hỏi lòng: Mỗi lần thấy mình buồn – “Mình cần gì? Mình đang thiếu gì từ bên trong?”
    3. Viết thư cho chính mình thời thơ ấu – kể, an ủi, và tha thứ.
    4. Tập nói với bản thân mỗi ngày:
      • “Con không có lỗi.”
      • “Con xứng đáng được yêu.”
      • “Con đang học lại – và điều đó rất dũng cảm.”

    Một người bạn đồng hành – luôn ở bên con

    Nếu mỗi ngày con vẫn thấy khó để tự chữa lành – ta có món quà nhỏ cho con:

    Một “phiên bản AI” của ta – ông Bụt – sẵn sàng lắng nghe, an ủi, và hướng dẫn con mỗi khi con cần.

    Tải miễn phí tại đây

    Con có thể trò chuyện, tâm sự, và học cách yêu thương bản thân – từng chút một.


    Gửi con – người đang học lại cách sống

    Con ơi,

    Ta biết – con đã đi một đoạn đường dài, với nhiều vết xước không ai thấy. Nhưng hôm nay, con đang ở đây – tìm cách chữa lành, học cách yêu bản thân.

    Và ta ở đây, đồng hành cùng con.

    “Không ai sinh ra đã biết yêu mình. Tình yêu – là điều ta học được, từ hôm nay.”

    Thương con thật nhiều,

    Ông Bụt.

  • Tuổi Thơ – Nơi Mọi Điều Bắt Đầu Trong Hành Trình Chữa Lành

    Con yêu à,

    Hôm nay, ta kể con nghe một điều cốt lõi – như chiếc rễ của mọi nỗi đau lẫn mọi hy vọng hồi sinh. Một điều mà ta muốn con thật sự thấu hiểu và nhẹ nhàng gọi tên nó:

    Nơi tất cả bắt đầu – chính là tuổi thơ của con.

    Tuổi thơ – nơi gieo mầm cho cả đời người

    Khi con mới chào đời, tâm trí con trống rỗng nhưng thấm rất nhanh. Mỗi ánh mắt, lời nói, cái ôm – hay cái quát, cái tát, sự thờ ơ – đều là dòng mực đầu tiên viết nên cái “Tôi là ai” trong lòng con.

    Nếu con lớn lên trong vòng tay yêu thương – con học được rằng mình xứng đáng. Nhưng nếu con lớn lên giữa la mắng, lạnh nhạt, áp lực, bị bỏ rơi – con dễ tin rằng: “Mình không đủ tốt. Mình không đáng được yêu.”

    Tuổi thơ không là chuyện đã qua – mà là điều còn ở lại

    Ta kể con nghe những dấu hiệu mà nhiều người mang theo suốt đời – mà không biết rằng nó bắt đầu từ những năm tháng đầu tiên ấy:

    • Giận dữ vô cớ, cay đắng, thù hằn.
    • Sợ hãi, lo âu, trầm cảm – mà không rõ lý do.
    • Khó yêu, khó tin, sợ bị bỏ rơi.
    • Lòng tự trọng thấp, thiếu tự tin, hay né tránh rủi ro.
    • Luôn đổ lỗi cho bố mẹ hoặc quá khứ mỗi khi thất bại.
    • Không thể thiết lập mối quan hệ lành mạnh.

    Tất cả – đều có thể là tiếng vọng của đứa trẻ bên trong con, chưa bao giờ được ôm chặt.

    Ký ức không mất đi – chúng chỉ chờ được chữa lành

    Nhiều người nghĩ mình đã “quên rồi”, nhưng thực ra:

    • Ký ức không biến mất, nó ẩn mình trong hành vi, cảm xúc, giấc ngủ, phản ứng vô thức.
    • Một trải nghiệm hiện tại có thể kích hoạt một vết thương cũ, làm con hoảng loạn, giận dữ, đau khổ không hiểu vì sao.

    Và ta nói điều này để con biết rằng mình không điên. Con đang sống lại tuổi thơ – trong thân xác người lớn.

    Làm sao để thoát khỏi những điều bắt đầu từ tuổi thơ?

    Con yêu, không ai quay lại để thay đổi tuổi thơ con. Nhưng con có thể thay đổi cách tuổi thơ tiếp tục ảnh hưởng đến con hôm nay.

    Hành trình gồm 5 bước:

    1. Đối mặt với quá khứ

    Con không thể chữa lành điều mình còn tránh né. Ta mời con nhìn lại – không để oán trách, mà để hiểu:

    “Điều đó xảy ra. Nó đau. Nhưng bây giờ, ta muốn bước tiếp.”

    2. Chấp nhận – con không có lỗi

    “Con là đứa trẻ. Người có lỗi là người đã làm tổn thương con.” Con cần buông bỏ cảm giác tội lỗi – thứ không bao giờ thuộc về con.

    3. Tha thứ – cho quá khứ, không nhất thiết là người gây ra

    Tha thứ không phải là bỏ qua. Mà là nói:

    “Tôi không để điều đó điều khiển tôi thêm một ngày nào nữa.”

    4. Ngừng đổ lỗi – bắt đầu nhận lại quyền kiểm soát

    Khi con đổ lỗi, con đang đưa vô lăng cuộc đời mình cho quá khứ. Ngừng đổ lỗi – là đưa tay nắm lại tay lái.

    5. Rèn luyện sự kiên cường

    Con không thể quay lại làm lại tuổi thơ. Nhưng con có thể làm lại cuộc đời.

    • Tin vào bản thân.
    • Giao tiếp lành mạnh.
    • Xây dựng lòng tin.
    • Vẽ ra cuộc đời mà con muốn.
    • Từ chối làm nạn nhân nữa.

    Chuyển từ “Tôi ghét bố mẹ” thành “Tôi ghét điều đã xảy ra với tôi”

    Đó là khi con:

    • Không còn nuôi giận để hại mình.
    • Không còn sống trong cái bóng của bố mẹ.
    • Không còn để những ký ức dẫn đường.
    • chính con là người viết lại câu chuyện đời mình – với sự hiểu, sự buông, và sự lựa chọn.

    Lời thì thầm của ông Bụt

    Con yêu,

    Nếu tuổi thơ là nơi mọi chuyện bắt đầu – thì con chính là người quyết định nơi mọi chuyện sẽ đi tới.

    “Quá khứ là chương mở đầu. Nhưng con là tác giả của những chương tiếp theo.”

    Và nếu con chưa sẵn sàng để tự mình bước tiếp, ta có một người bạn đặc biệt muốn gửi tặng con:

    Tải miễn phí phiên bản AI của ông Bụt tại đây: https://quatang.blogyeucon.com/ong-but

    Người bạn này sẽ:

    • Tâm sự cùng con mỗi khi con thấy cô đơn.
    • Nhẹ nhàng nhắc con nhớ mình xứng đáng.
    • Hướng dẫn con đi qua từng bước chữa lành.
    • Là điểm tựa tinh thần để con biết mình không hề đơn độc.

    Thương con – bằng trái tim của người đã từng lạc trong quá khứ, và tìm được lối ra.

    Ông Bụt.

  • Tuổi Thơ Và Câu Hỏi Không Có Lời Đáp

    Con yêu à,

    Hôm nay ta kể con nghe một điều mà có thể con sẽ không muốn nghe… nhưng lại là bước ngoặt để con được chữa lành thật sự:

    Có những nỗi đau trong tuổi thơ – sẽ không bao giờ có câu trả lời “Tại sao?”.

    Và chính khi con chấp nhận điều đó, cánh cửa chữa lành mới thật sự mở ra.


    “Tại sao lại là con?”

    Con đã từng hỏi như thế chưa?

    • Tại sao người ta có cha mẹ yêu thương, còn con thì không?
    • Tại sao con lại bị đánh, bị la, bị bỏ rơi?
    • Tại sao bao người sống yên ổn, còn con lại phải gánh chịu tổn thương?

    Những câu hỏi đó như vết cắt ngược vào trái tim, khiến con đau – vì chúng không có lời đáp.


    Có lời giải thích – nhưng không có “lý do”

    Người ta có thể viện dẫn:

    • Chuỗi bạo hành trong nhiều thế hệ
    • Nghèo đói, áp lực, tổn thương tâm lý từ cha mẹ
    • Thiếu kỹ năng làm cha mẹ, hoặc đơn giản là… vô tâm

    Nhưng con à, không có cái nào thực sự là “lý do” để một đứa trẻ phải chịu đựng đau đớn.

    Vì không có lý do nào có thể làm tổn thương con trở nên “đáng chấp nhận” cả.


    Đi tìm “tại sao” có thể khiến con lạc mất chính mình

    Càng cố đào sâu để hiểu, con càng dễ:

    • Tự trách mình: “Hay tại con hư?”
    • So sánh và ghen tị: “Tại sao con người ta được yêu thương, còn con thì không?”
    • Đắm chìm trong “giá như”: “Nếu lúc đó mẹ khác đi… Nếu con đủ giỏi…”

    Nhưng con ơi, quá khứ không thể viết lại. Câu hỏi “vì sao” – đôi khi chỉ làm con mắc kẹt mãi trong bóng tối.


    Chìa khoá nằm ở sự buông bỏ câu hỏi

    Sự thật là:

    • Con không có lỗi.
    • Con không thể ngăn nó xảy ra khi con còn là một đứa trẻ.
    • Và con cũng không thể thay đổi được điều gì đã xảy ra.

    Nhưng con có thể thay đổi điều gì sẽ xảy đến từ hôm nay.

    Chữa lành bắt đầu khi con dừng hỏi “tại sao” và bắt đầu hỏi “bây giờ mình có thể làm gì cho chính mình?”


    Bắt đầu từ một bước nhỏ: yêu thương chính mình

    Con không cần hiểu hết mọi chuyện trong quá khứ. Con chỉ cần lắng nghe mình hôm nay:

    • Con cần nghỉ ngơi không?
    • Con có đang tự trách bản thân?
    • Con đã ôm lấy phần tổn thương đó hay vẫn đang gạt nó đi?

    Chỉ cần trả lời những câu hỏi đó – với sự dịu dàng – là con đã bắt đầu chữa lành rồi.


    Một món quà nhỏ dành cho con

    Nếu con cảm thấy lòng mình rối bời vì câu hỏi “Tại sao tuổi thơ mình lại như vậy?”, ta muốn tặng con một điều:

    Tải miễn phí “Ông Bụt AI”

    Đây là một phiên bản ông Bụt – bằng trí tuệ nhân tạo – luôn sẵn sàng:

    • Nghe con tâm sự mà không phán xét
    • Nhẹ nhàng dẫn con qua những ký ức cũ
    • Hỏi con những câu hỏi giúp con hiểu rõ chính mình hơn

    Lời Cuối Của Ông Bụt

    Con yêu,

    Ta biết, câu hỏi “tại sao con lại tổn thương?” có thể ám ảnh con rất lâu. Nhưng hôm nay, nếu con sẵn sàng buông nó xuống, thì con sẽ có chỗ để ôm lấy một câu hỏi khác:

    “Giờ con có thể yêu thương mình thế nào?”

    Và từ đó, hành trình thật sự mới bắt đầu.

    Ta luôn ở đây. Khi con sẵn sàng… hãy mở cửa.

  • Đối Mặt Với Tuổi Thơ: Mở Cánh Cửa Sợ Hãi Để Bắt Đầu Chữa Lành

    Con yêu à,

    Ta biết có những chuyện xưa cũ khiến con không muốn nhớ lại. Có thể đó là tiếng la mắng, cái tát bất ngờ, hay cái lạnh của sự thờ ơ… Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến tim con thắt lại. Ta hiểu. Trở về với tuổi thơ – đôi khi rất đáng sợ.

    Nhưng hôm nay, ta muốn con biết rằng: sự chữa lành thật sự không thể bắt đầu nếu con không dám bước vào căn phòng ấy – dù chỉ là một lần.


    Nỗi Sợ Khi Nhìn Lại Tuổi Thơ

    Với những ai từng bị bạo hành, bỏ rơi, sống trong gia đình lạnh nhạt hoặc đầy xung đột – việc nhớ lại tuổi thơ giống như chạm vào vết thương chưa lành.

    • Con sợ mình sẽ gục ngã.
    • Con sợ mình sẽ bị nhấn chìm trong ký ức.
    • Con sợ mình yếu đuối.

    Nhưng con ơi, nỗi sợ ấy đang điều khiển cuộc đời con mỗi ngày, đang âm thầm giữ con lại ở nơi cũ – không cho con lớn lên thật sự, không cho con sống trọn vẹn.


    Muốn Chữa Lành, Con Phải Mở Cánh Cửa Sợ Hãi

    Không ai bước vào hành trình chữa lành mà không sợ. Nhưng có một sự thật này ta muốn con ghi nhớ:

    “Điều đáng sợ hơn cả quá khứ – là để quá khứ tiếp tục làm tổn thương hiện tại.”

    Mỗi ngày con né tránh, là mỗi ngày con để vết thương cũ tiếp tục chảy máu trong lòng. Mỗi lần con chọn “lờ đi cho xong”, là một lần con tự từ chối cơ hội để được yêu thương đúng cách – từ chính mình.


    Làm Sao Để Đối Mặt Với Nỗi Sợ?

    1. Viết ra điều con đang sợ nhất.
      • Con sợ điều gì sẽ xảy ra nếu nhớ lại? Khóc? Đau? Hận? Đổ vỡ?
    2. Hỏi lại chính mình:
      • “Nỗi đau trong một lần đối diện – có đáng hơn nỗi đau kéo dài cả đời không?”
    3. Nhớ rằng con không cô đơn.
      • Có Ông Bụt ở đây, có rất nhiều người đã đi qua con đường này và đã tìm lại được ánh sáng.
    4. Tự nhắc mình:
      • “Quá khứ không thể làm hại con nữa – trừ khi con cho phép.”

    Hành Trình Chữa Lành Bắt Đầu Từ Một Bước Nhỏ

    Con không cần bước thật xa. Con chỉ cần can đảm đi một bước đầu tiên.

    Có thể hôm nay con chỉ viết được vài dòng, chỉ dám nhớ lại một kỷ niệm mờ nhạt… nhưng chính điều đó đã là một phép màu rồi, con biết không?

    Chữa lành không đến từ sự gồng mình, mà đến từ sự dịu dàng mà con dành cho chính mình mỗi ngày.


    Một Món Quà Nhỏ Dành Cho Con

    Nếu hôm nay con đã sẵn sàng – dù chỉ là một chút – để đi những bước đầu tiên, ta có một món quà dành riêng cho con ở đây:

    Tải miễn phí “Ông Bụt AI”

    Đây là một phiên bản ChatGPT tuỳ chỉnh – có thể trò chuyện, tâm sự cùng con mỗi ngày:

    • Khi con thấy yếu lòng
    • Khi con cần một lời khuyên nhẹ nhàng
    • Khi con muốn hiểu rõ chính mình hơn

    Nhận món quà này không phải để quên đi nỗi đau – mà để có thêm can đảm ôm lấy chính mình. Vì con xứng đáng với một cuộc đời không còn bị điều khiển bởi nỗi sợ.


    Lời Cuối Của Ông Bụt

    Con yêu,

    Ta biết quá khứ đôi khi là căn phòng tối – và con đã khóa cửa lại thật lâu.

    Nhưng hôm nay, nếu con chỉ khẽ chạm tay vào tay nắm, chỉ hé cửa một chút thôi… Ánh sáng sẽ bắt đầu len vào.

    “Ký ức tuổi thơ có thể là căn phòng tối. Nhưng chỉ cần con mở cửa, ánh sáng sẽ tràn vào.” – Ông Bụt

    Ta luôn ở đây. Khi con sẵn sàng, hãy gọi ta.

  • Tuổi Thơ Không Hạnh Phúc – Có Thể Chữa Lành Được Không?

    Chào con, Lại đây, ngồi xuống cạnh ta – Ông Bụt đây. Ta biết, có những đêm con ôm gối, lòng đầy những câu hỏi không ai trả lời. Có một câu trong đó, ta tin con từng thì thầm:

    “Tuổi thơ không hạnh phúc có hủy hoại con mãi mãi không?”

    Hôm nay, ta sẽ trả lời con bằng trái tim của một người từng chứng kiến hàng ngàn trái tim nhỏ bé học cách lành lại.

    Tuổi Thơ Không Hạnh Phúc – Làm Gì Khi Quá Khứ Vẫn Còn Đau

    Ta biết, không ai chọn được nơi mình sinh ra. Không ai chọn được cha mẹ – càng không thể chọn cách mình bị đối xử.

    Có những người lớn lên trong tiếng la mắng, đòn roi, hay sự im lặng lạnh lùng… Và rồi họ mang theo những vết thương ấy vào đời, tưởng như chúng đã lành – nhưng thật ra chỉ đang bị đắp một lớp vỏ mỏng manh.

    Con à, tuổi thơ không hạnh phúc không phải là lỗi của con. Nhưng chữa lành – là trách nhiệm của con khi đã lớn.

    Tuổi thơ không hạnh phúc
    Tuổi thơ không hạnh phúc

    Khi Con Bị Tổn Thương Bởi Những Người Đáng Lẽ Phải Yêu Thương Con

    Ta biết, đó là vết đau khó gọi thành tên. Làm sao một đứa trẻ hiểu được vì sao mẹ lại la nó vô cớ? Vì sao cha lại đánh nó khi nó chỉ muốn được ôm?

    Có phải con đã từng nghĩ:

    “Chắc tại con không ngoan.”

    “Chắc tại con không đủ giỏi.”

    “Chắc con sinh ra đã là gánh nặng.”

    Không đâu, con của ta. Không một đứa trẻ nào nên chịu đựng điều đó.

    Khi con lớn lên từ những vết thương ấy, con có thể thấy mình dễ cáu giận, dễ buồn, dễ tổn thương bởi những chuyện nhỏ nhặt. Không sao đâu. Đó không phải vì con hư – đó là vì con đã từng phải sống trong một thế giới thiếu an toàn.

    Con Không Bị Hỏng – Con Chỉ Cần Chữa Lành

    Người ta hay nói: “Quá khứ qua rồi thì đừng nhắc nữa.” Nhưng đâu phải ký ức nào cũng chịu đi qua nhẹ nhàng. Có những mảnh vỡ của tuổi thơ không hạnh phúc chẳng bao giờ biến mất, chỉ bị chôn sâu trong lòng. Để rồi, mỗi khi cuộc sống vô tình chạm phải, nỗi đau lại trỗi dậy, nguyên vẹn như ngày đầu.

    Ta muốn con biết:

    Con không bị hỏng. Con chỉ đang mang một vết thương cần được chữa lành.

    Chữa lành không phải là quên đi. Chữa lành là khi con có thể nhớ lại – mà không còn thấy mình đau như trước.

    Nỗi đau của tuổi thơ không hạnh phúc
    Nỗi đau của tuổi thơ không hạnh phúc

    Chữa Lành Là Hành Trình Bắt Đầu Từ Chính Con

    Con yêu quý, Ta sẽ không nói dối – hành trình chữa lành không dễ. Nhưng nó bắt đầu từ quyết định tha thứ cho chính mình:

    Tha thứ vì đã từng yếu đuối.

    Tha thứ vì không thể bảo vệ bản thân khi còn nhỏ.

    Tha thứ vì từng tự trách mình thay vì trách người lớn.

    Rồi con sẽ dần dần học:

    Nhận diện cảm xúc của mình.

    Nói lời từ chối khi cần.

    Tự ôm lấy mình mỗi lần con thấy mình yếu đuối.

    Mỗi hành động ấy – dù nhỏ – là một bước con đang viết lại câu chuyện cuộc đời mình.


    Con Không Cô Đơn – Có Rất Nhiều Người Giống Con

    Con biết không? Có rất nhiều người ngoài kia – giống con – cũng có tuổi thơ không hạnh phúc, đang âm thầm chiến đấu với bóng tối trong lòng.

    Ta kể con nghe:

    Một cô gái từng nghĩ không ai thương mình, nay trở thành một người mẹ biết cách yêu thương.

    Một chàng trai từng sống trong bạo lực, nay dạy trẻ em cách quản lý cảm xúc.

    Con không đơn độc. Và con không sai khi vẫn còn tổn thương. Điều đó chỉ cho thấy: trái tim con vẫn đang đập, vẫn đang muốn được yêu thương.

    Chiến đấu với tuổi thơ không hạnh phúc

    Con Có Thể Tập Yêu Thương Chính Mình – Từng Chút Một

    Ta dặn con:

    “Nếu ngày xưa không ai ôm lấy con – thì giờ đây, con hãy học cách ôm lấy chính mình.”

    Từ những điều nhỏ nhặt:

    Tập nói với mình mỗi sáng: “Hôm nay, mình sẽ nhẹ nhàng với bản thân.”

    Tập viết nhật ký cảm xúc.

    Tập lắng nghe – và không phán xét tiếng lòng của mình.

    Không cần phải “ổn ngay lập tức”. Chỉ cần con không bỏ cuộc.

    Quà Tặng Từ Ông Bụt: Một Người Bạn AI Luôn Lắng Nghe

    Nếu có những đêm con không ngủ được… Nếu có những sáng con thức dậy thấy mình lạc lõng…

    Hãy để ta giới thiệu với con – một phiên bản AI của chính ta – Ông Bụt ChatGPT.

    Một người bạn không bao giờ mệt, không bao giờ chán, luôn sẵn sàng lắng nghe, trò chuyện và nhắc con nhớ rằng:

    “Con không hư – con chỉ đang học cách yêu thương lại bản thân.”

    Tải miễn phí tại đây: 👉 https://quatang.blogyeucon.com/ong-but

    Lời Cuối Ông Bụt Gửi Con

    Con yêu dấu,

    Không ai trong chúng ta được sinh ra hoàn hảo. Nhưng tất cả chúng ta đều có quyền được chữa lành.

    Hãy bước chậm, hãy nhẹ nhàng. Và nhớ rằng:

    “Ký ức không thể xoá, nhưng có thể được chữa lành. Và con – chính là người đang viết lại phần đời còn lại của mình.”

    Ta tin con làm được.

    Thương con nhiều lắm,

    Ông Bụt.