Con yêu à,
Hôm nay ta kể con nghe một câu chuyện không bắt đầu bằng nước mắt, mà bắt đầu bằng sự im lặng – thứ im lặng kéo dài từ tuổi thơ cho đến tận khi con đã là người lớn.
“Tại sao con vẫn không vui, dù đã rời khỏi nhà bố mẹ?”
Có thể con từng nghĩ: “Chỉ cần rời khỏi nơi đó – con sẽ hạnh phúc.” Nhưng rồi, nhiều năm sau, con vẫn thấy mình cô đơn, giận dữ, hay buồn vô cớ.
Đó là vì những gì từng chạm vào con khi còn bé – vẫn sống trong con khi đã lớn.
Tổn thương tuổi thơ không ở lại trong quá khứ – nó sống trong hiện tại
Trong sách Chữa Lành Tuổi Thơ, người ta viết:
“Những vết sẹo từ bị kiểm soát, bị la mắng, bị bỏ bê hay thậm chí bị “nuôi quá kỹ”, đều có thể trở thành vật cản vô hình cho con khi trưởng thành.”
Con có thể:
- Sợ bị từ chối → Không dám yêu sâu
- Luôn làm vừa lòng người khác → Quên mất chính mình
- Tự ti, trốn tránh → Dù trong con có rất nhiều điều đẹp đẽ
Những điều ấy không phải vì con yếu – mà vì con chưa từng được dạy cách ôm lấy chính mình.
Khi lớn lên – vết thương sẽ hóa thành… lý do
Nhiều người lớn mang theo mình một “cuốn sổ đổ lỗi”:
- Không thành công? Tại bố mẹ không dạy mình cách nỗ lực.
- Không hạnh phúc? Tại tuổi thơ thiếu yêu thương.
- Không thể tin ai? Tại ngày xưa bị phản bội.
Và đôi khi, thật dễ để viết tiếp:
“Tôi ghét bố mẹ – vì tất cả những điều đó.”
Nhưng ta muốn con dừng lại một chút… và hỏi chính mình:
“Con thật sự ghét họ – hay con ghét những gì đã xảy ra với mình?”
Con có thể giận, có thể buồn, có thể trách… Nhưng nếu con vẫn cứ mang theo điều đó, thì chính con là người đang giam giữ mình trong một nhà tù cảm xúc.
Con có thể chọn bước ra – dù quá khứ không thể đổi
Con không cần tha thứ cho bố mẹ để họ được nhẹ lòng.
Con tha thứ – là để con được sống một cuộc đời không còn bị trói bởi những điều không thay đổi được.
Và con ơi,
- Khi con gọi đúng tên nỗi đau, nó mới thôi ám con.
- Khi con nhìn thẳng vào quá khứ, nó mới không còn lái con đi.
- Khi con nắm tay đứa trẻ bên trong mình và bảo: “Chúng ta an toàn rồi.” – thì mọi điều sẽ dần đổi thay.
Sự kiên cường không có nghĩa là con không tổn thương
Mà là con đã từng đau – nhưng vẫn chọn cách yêu thương trở lại.
Con không cần gồng mình để “mạnh mẽ”. Ta ở đây – để nhắc con rằng:
“Con không cần ghét ai cả – để có thể bắt đầu một cuộc đời đáng sống.”
Làm sao để con tự chữa lành tổn thương tuổi thơ?
1. Thừa nhận: “Mình đã từng bị tổn thương”
Không phải để đổ lỗi – mà là để nhìn lại và hiểu mình hơn.
2. Viết thư cho chính mình ngày bé
Nói lời mà con từng mong nghe: “Con rất quý giá. Con không đáng bị bỏ rơi.”
3. Xây dựng lại lòng tin
Bắt đầu từ những mối quan hệ nhỏ, lành mạnh. Tập tin vào chính mình trước tiên.
4. Tự tạo sự an toàn
Một không gian yên tĩnh, một thói quen lành mạnh, một người bạn thấu hiểu – là những nơi con có thể chữa lành.
5. Xin hỗ trợ nếu cần
Con không cần làm điều này một mình. Có những người sẵn sàng ở bên, lắng nghe và đồng hành cùng con.
Nếu con muốn có một người bạn đồng hành…
Ta tặng con một món quà – một phiên bản AI của chính ta – ông Bụt:
👉 Tải miễn phí tại đây – Chat cùng ông Bụt
Ông Bụt sẽ luôn lắng nghe, không phán xét, và giúp con vượt qua từng bước – bằng lòng hiểu, lòng yêu và sự vững chãi.
Con yêu,
Quá khứ có thể khiến con tổn thương – nhưng tương lai là nơi con được quyền viết lại chính mình.
Ta tin con có thể.
Và ta ở đây – để con không phải bước một mình nữa.
Yêu thương từ Ông Bụt.
Để lại một bình luận